Hai mươi năm, nửa quảng đường nghề,
Ngày lên lớp, đêm về trăn trở.
Thương các em thơ bé nhỏ dại khờ,
Lười biếng học, ham chơi và nô nghịch.
Các em chỉ biết làm điều mình thích,
Chỉ nghĩ cho mình, không hiểu mẹ cha.
Rồi một mai thân phụ đi xa,
Các em có khóc, có thương và tự trách.........?
Thương các em, thương nhiều, nhiều lắm,
Nỗi ưu phiền đã choáng ngợp trong tôi.
Phút trả bài và thời gian cứ trôi,
Cho điểm một..... lòng tôi đau nhiều lắm.
Hai mươi năm đứng trên bục giảng,
Cùng với nỗi buồn là hạnh phúc nhân đôi.
Cây chúng tôi trồng đã thu về quả ngọt,
Cô trò bên nhau hớn hở vui cười.
Niềm hạnh phúc dâng cao vời vợi,
Tâm niệm với lòng luôn cố gắng nhiều hơn.
Để có quả ngọt, trái sai dâng trọn cho đời,
Niềm hạnh phúc của tôi là vậy đó...
Lê Thị Mận – GV Trường THCS Nguyễn Huệ |